Truyện Vô Thượng Sát Thần
Chap 8: Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn
Nhìn mấy người cách đó không xa, Tiêu Phàm nắm chặt thiết kiếm, hắn biết rõ giờ phút này muốn đi đã tới không kịp, một cái tay khác giấu ở bên trong ống tay áo, không ngừng hấp thu Hồn Lực bên trong Hồn Tinh.
“Hắc Giáp Cự Mãng?” Mấy người đứng từ xa nhìn thấy thi thể cảu Hắc Giáp Cự Mãng liền kinh sợ không thôi.
Thủ lĩnh là một người nam tử mặc áo giáp màu đen, ánh mắt hắn trong nháy mắt rơi vào trên người Tiêu Phàm, không thể tinh được nói: “Đệ nhất phế, không, Tiêu gia tam thiếu?”
Đại danh đệ nhất phế vật Tiêu Thành-Tiêu gia tam thiếu gia: Tiêu Phàm, thậm chí quá nhiều người đều đã gặp qua Tiêu Phàm, nam tử áo giáp màu đen này chính là một trong số đó.
Cũng khó trách nam tử áo giáp màu đen lại không thể tinh được như thế, người trước mắt này không phải là Tiêu Thành đệ nhất phế sao, liên tục thức tỉnh Chiến Hồn chín lần đều không sản phẩm Tiêu gia tam thiếu sao?
Một tên có thể chém giết Tam Giai Hồn Thú lại bị người khác đọc là phế vật suốt chín năm?
Nếu người như vậy đều là phế vật, thì chẳng phải hầu như người trong Tiêu Thành đều là phế vật sao?
Tên này rõ ràng chính là hay Thế tuấn kiệt a, lúc này mới mười sáu tuổi đã có thể chém giết Tam Giai Hồn Thú thực lực như thể với cảnh giới Chiến Sư, đợi một thời gian nữa há không phải càng thêm lợi hại sao?
Nam tử mặc áo giáp màu đen không có tiếp tục nghĩ nhiều, ánh mắt tràn ngập kính sợ nhìn về phía Tiêu Phàm: “Tiêu tam thiếu, ta là Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn- Đoàn Trưởng: Vương Liệt, đầu Hắc Giáp Cự Mãng này là do ngài chém giết?”
“Liệp Hồn Đoàn?” Nghe được mấy chữ này, Tiêu Phàm hơi ngoài yêu cầu, phiên bản thân còn đang quyết tâm xử lý thi thể Hắc Giáp Cự Mãng như thế nào, không nghĩ tới vậy nhưng chạm chán được Liệp Hồn Đoàn.
Liệp Hồn Đoàn là một trong tam đại nghề nghiệp đặc thù ở Chiến Hồn Đại Lục, bè bạn hắn chuyên môn săn giết Hồn Thú, rước Hồn Tinh cùng thi thể Hồn Thú nhưng sống, đồng thời cộng đồng hắn cũng giúp người khác săn giết Hồn Thú, từ đó thu hoạch lợi ích.
do vậy bầy đàn hắn hàng năm đều du đãng tại các đại sơn trong rừng, cùng Hồn Thú chiến đấu, nghề nghiệp này tại Chiến Hồn Đại Lục cũng không tính là cao thượng, chỉ là nghề nghiệp của một số người ở dưới đáy kim tư tháp nhưng mà thôi.
Dù sao thì những người phú quý, hoặc có thế lực hoặc từ bé xíu đã sống trong nhung lụa thì có ai nguyện ý sử dụng mạng của bản thân để làm vốn đâu chứ.
“Đầu Hắc Giáp Cự Mãng này các ngươi có thể xử lý không?” Tiêu Phàm trực tiếp nói ra, tình địch cho rằng hắn một mình chém chết Hắc Giáp Cự Mãng, thiên nhiên cũng kiêng kị thực lực hắn, không dám đánh chủ ý lên người hắn.
“Có thể, có thể!” Vương Liệt nhanh lẹ gật đầu nói, hắn mặc dù là Chiến Sư sơ kỳ nhưng mà ở trước mặt Hắc Giáp Cự Mãng cũng chỉ có thể chạy trốn.
Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn từ khi xây cất đến nay còn chưa bao giờ thu hoạch qua Tam Giai Hồn Thú, hắn như thế nào lại bỏ mất mối làm ăn giỏi này.
“Ngươi ra giá đi.” Tiêu Phàm thản nhiên nói.
Vương Liệt trầm ngâm lúc này, hít sâu nói: “Đầu Hắc Giáp Cự Mãng này hẳn là Tam Giai hậu kỳ, trên hội chợ giá trị 8.000 Hạ Phẩm Hồn Thạch, bất quá, chúng ta hỗ trợ xử lý một cái, cũng…”
“Vậy liền 5000 phàm nhân tu tiên Hạ Phẩm Hồn Thạch.” Tiêu Phàm khoát tay một cái nói, tên Vương Liệt này làm người cũng là thập phần thật thà, rất phù hợp khẩu vị Tiêu Phàm.
“Đa tạ tam thiếu.” Vương Liệt lập tức vui vẻ ra mặt, vô cùng kích động.
“Ta nói 5000, thế nhưng là gấp đôi.” Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói.
Nghe nói như thế, Vương Liệt sắc mặt lập tức cứng đờ, bên cạnh một tên nam tử cao tí hon sắc mặt âm trầm cực kỳ, nói: “Tiêu tam thiếu, ý ngươi là Hắc Giáp Cự Mãng này muốn một vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch? Đừng tưởng rằng ngươi là người của Tiêu gia, liền khi dễ chúng ta!”
“Vương Viêm, im ngay!” Vương Liệt một tiếng quát như sấm, lãnh đạm liếc mắt trừng nam tử cao nhỏ bé, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói: “Tam thiếu…”
mà Tiêu Phàm cơ bản không có để ý tới hắn, đi đến phần bụng của Hắc Giáp Cự Mãng, cần đến kiếm mở màn cắt, sau một lát, một bộ thi thể đỏ bừng bị Tiêu Phàm lôi ra ngoài.
“Tam Giai Huyết Văn Lang?” con ngươi Vương Liệt co rụt lại, ngạc nhiên nhìn thi thể Huyết Văn Lang, tên nam tử cao bé bỏng Vương Viêm kia cũng ngậm miệng không nói, thần sắc xấu hổ.
“Nếu 5000 không viên mãn, vậy liền 4000, tổng hợp 8.000 a.” Tiêu Phàm thản nhiên nói.
Coi thêm list truyện sắc đặc sắc
“Tổng cộng 8.000?” Vương Liệt quá bất ngờ nhìn Tiêu Phàm, thi thể Huyết Văn Lang dù rằng bị ăn mòn không ít nhưng mà quý giá xuất xắc đối là tứ năm ngàn Hạ Phẩm Hồn Thạch a.
Tiêu Phàm hiện tại mang nhì đầu Tam Giai Hồn Thú bán cho bằng hữu hắn, chỉ mang 8.000 Hạ Phẩm Hồn Thạch, vậy đầu Huyết Văn Lang há không phải cho không bè phái hắn?
“Coi như kết giao anh em, như thế nào?” Tiêu Phàm cười cười, “Mặt khác, sự tình của ta chỉ mình các ngươi biết rõ là được.”
“Tam thiếu yên tâm!” Vương Liệt còn chưa mở miệng, Vương Viêm lập tức quát lên: “Nếu ai dám đem sự tình hôm nay nói cho người khác, Vương Viêm ta là người thứ nhất không buông tha hắn! Nghe rõ không!”
“Vâng, Phó Đoàn Trưởng!” Những người khác nôn nả gật gật đầu.
“Tam thiếu, Hồn Thạch kia khi nào chúng ta giao cho ngài?” Vương Liệt lại mở miệng nói, đàn hắn hiện tại cũng không có rước nhiều Hồn Thạch như vậy, dù sao đồng minh họ tới để săn giết Hồn Thú.
Tiêu Phàm khoát vật trong tay một cái nói: “Không vội, khi nào có hãy đem lại phủ của ta là được, mặc khác ngươi xem có thể từ nhị thi thể này đem lại một thanh binh khí nào xuất xắc một chút không, nếu thiếu Hồn Thạch cứ nói, ta sẽ bù thêm.”
“Sẽ như lời tam thiếu.” Vương Liệt cười cười, trong lòng kích động cực kỳ, lần này đàn hắn đến đây nguyên phiên bản chỉ cần có thể săn giết được vài đầu nhị Giai Hồn Thú cũng đã không tệ rồi, không nghĩ tới còn nữa thể thu tới thi thể Tam Giai Hồn Thú.
Thu lợi tứ năm ngàn Hạ Phẩm Hồn Thạch đã như là với năm sáu thi thể Hồn Thú hai Giai đỉnh phong.
Tiêu Phàm sau khi bàn ngừng với Vương Liệt liền hướng vào bên trong Lạc Nhật Sơn Mạch mà đi, hiện tại được nhì khỏa Tam Phẩm Hồn Tinh, hắn muốn mau chóng chợt phá, thời gian niên hội gia tộc chỉ còn hai mươi ngày.
“Đại Ca, chúng ta?” Vương Viêm nhìn Tiêu Phàm rời đi, lập tức cho Vương Liệt một cái ánh mắt.
Coi thêm : đam mỹ truyện
“Nghĩ đều không nên nghĩ!” Vương Liệt hung hăng trừng mắt Vương Viêm, “Một người có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, các ngươi cảm thấy hắn dễ chơi sao? Chín năm trước hắn còn chỉ có bảy tuổi a!”
Nghe nói như thế, đám người Lạc Nhật Liệp Hồn Đoàn thần tình nghiêm túc nhìn về phương hướng Tiêu Phàm rời đi, trên mặt tràn ngập vẻ kính sợ.
Những điều này Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không biết, hắn lấy thi thể hai đầu Hồn Thú giao cho bè lũ hắn cũng là mua bán không vốn, thiên nhiên không cần sợ hãi gì.
Một lúc lâu sau, Tiêu Phàm tìm đến một địa phương vô cùng rất dị sau đó ở phổ biến quanh sắp xếp mấy cái bẫy rập, liền mở màn tu luyện.
Có vết xe đổ lần trước, lần này hắn chú ý từng li từng tí vận chuyển công pháp Kinh Lôi Quyết của gia tộc, U Linh thả ra, Hồn Tinh hóa thành từng sợi Hồn Lực tinh thuần rót vào thể nội của hắn.
Tiêu Phàm đấu la đại lục cũng phát hiện một vấn đề, thời điểm dùng U Linh Chiến Hồn thì Hồn Lực ngưng tụ càng thêm tinh thuần, Trong khi có thể luyện hóa tạp chất bên trong Hồn Tinh.
chỉ cần có một khuyết điểm chính là đại bộ phận Hồn Lực bên trong Hồn Tinh đều bị U Linh Chiến Hồn hấp thu đem.
Tiêu Phàm thiên nhiên là thà thiếu chứ không ẩu, Hồn Lực càng thêm tinh thuần, chỗ tốt đối với phiên bản thân cũng bự hơn, kiếp trước làm một danh y thánh thủ, hắn hết sức rõ ràng là thuốc có ba phần độc, Hồn Tinh Hồn Thú cũng như thế, hấp thu tạp chất bên trong có thể hạn chế mức độ trưởng thành của một người.
sử dụng U Linh Chiến Hồn tu luyện thì kiểu như với đem những cái tạp chất kia đào thải không còn một mảnh, chỉ để lại Hồn Lực thuần khiết cho bạn dạng thân tu luyện.
“Mặc dù Hồn Tinh tiêu hao cực phệ mà Trung tâm càng thêm vững chắc thế hệ có thể đi càng xa.” Tiêu Phàm trong lòng nghĩ thầm, rất nhanh liền tiến vào trạng thái nhập định.
Bạn đang đọc truyện vô thượng sát thần